21
“Trao quyền” hay “Trao nhiệm vụ”: Kế nghiệp
không chỉ là kế thừa
Người ta thường nhầm rằng kế nghiệp là sự
trao lại chiếc ghế – quyền lực, tài sản, chức
danh – từ đời trước sang đời sau. Nhưng nếu
chỉ nhìn như vậy, ta mới thấy được bề mặt mà
chưa thấu chiều sâu. Kế nghiệp, đúng nghĩa,
không phải là “trao quyền”, mà là “trao nhiệm
vụ” – một sứ mệnh cần tiếp nối, một ngọn
đuốc được gửi gắm cho thế hệ sau giữ cho
cháy sáng qua những gió sương thời đại.
Trong cách nhìn ấy, người kế thừa không phải
là chủ nhân tuyệt đối, mà là người trông coi –
một “trustee” có bổn phận gìn giữ, vun đắp, và
tiếp tục làm dày thêm di sản của tổ tiên. Chủ
tịch A. Vellayan của tập đoàn Murugappa từng
nói một cách đĩnh đạc: “Chúng tôi không sở
hữu doanh nghiệp gia đình – chúng tôi chỉ
được ủy thác để dẫn dắt nó vì tương lai
chung.” Khi thế hệ sau coi trách nhiệm lớn
hơn đặc quyền, họ sẽ bước vào vai trò không
phải với lòng tự mãn, mà bằng ý thức phụng
sự – cho gia đình, cho cộng đồng, cho lịch sử
của chính mình.
Nhưng sứ mệnh lớn ấy không thể gánh vội. Kế
nghiệp, do đó, không nên là một nghi lễ đột
ngột, mà là một lộ trình – từng bước, từng trải
nghiệm, từng nấc thang trách nhiệm. Người đi
trước phải biết tạo không gian cho người kế
tiếp trưởng thành, được va vấp, được sai,
được học. Giống như cách Lý Gia Thành đã
âm thầm đặt con trai vào từng vị trí quan
trọng, để rèn giũa qua thực tế, trước khi chính
thức trao tay vận mệnh cơ nghiệp. Đó không
chỉ là sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mà còn là một quá
trình “giữ lửa trong tay người mới” cho tới khi
họ đủ sức gìn giữ và làm bừng sáng hơn.
Những gia tộc trường tồn đều hiểu rằng, sự
chuyển giao không nằm ở thời điểm ký một
văn bản, mà ở sự chín muồi của tư duy, trải
nghiệm và uy tín. Nếu vội vã, không chỉ cơ
nghiệp dễ lung lay, mà cả huyết mạch tinh
thần – cái gọi là “đạo” – cũng có thể đứt gãy.
Và một khi “cha làm thầy, con đốt sách”, thì
của cải dù nhiều cũng chỉ là đống tro tàn chờ
gió cuốn đi mà thôi.
Chương 3: Kế thừa hay Chuyển giao
Mô hình kế nghiệp linh hoạt: Trao đúng người,
giữ được đạo
Mỗi gia tộc có căn cơ riêng, nên không thể có
một khuôn mẫu duy nhất cho việc kế nghiệp. Có
nơi trao quyền cho một người duy nhất – “đơn
truyền”; lại có chốn phân quyền theo mô hình
“liên quản” – ở đó mỗi người gánh vác một phần
sự nghiệp chung. Nhưng dẫu theo lối nào, thì
điều quan trọng nhất vẫn là chọn người xứng
đáng. Người ấy có thể là con trưởng, nhưng cũng
có thể là người em, người cháu, hay thậm chí là
một người ngoài huyết thống – nếu hội đủ trí,
tâm, và đức.
Bởi kế vị không phải để giữ chỗ, mà để gìn giữ
khí mạch của một dòng họ – làm cho sáng hơn
ngọn đèn mà thế hệ trước đã thắp. Như người
xưa dặn: "Nếu không thể kế – thì nên dừng,
đừng truyền bừa; nếu kế được – thì phải tiếp
cho sáng hơn." Lịch sử từng ghi nhận những
dòng họ chọn giao doanh nghiệp cho người
ngoài trong giai đoạn quá độ – không phải
buông xuôi, mà là giữ cho cơ nghiệp không bị
vội vàng hủy hoại bởi bàn tay chưa đủ vững.
Mô hình kế nghiệp đơn truyền – một người kế
thừa – thường cho phép chỉ huy thống nhất,
tránh tình trạng “chín người mười ý”. Như nhà
Murdoch đã làm: sau nhiều năm thử thách, người
con trai Lachlan được tin cậy giao quyền dẫn dắt
đế chế truyền thông. Ngược lại, những gia đình
như Ferragamo lại chọn cách chia việc rõ ràng:
sáu người con chia nhau từng mảng kinh doanh,
mỗi người một sở trường, mỗi người một “mảnh
đất” để gieo trồng.
Một số gia tộc ở Trung Đông và Nam Á vận dụng
mô hình liên quản: mỗi nhánh một công ty con –
vừa phân quyền, vừa giữ lửa chung. Trong mọi
trường hợp, chìa khóa nằm ở sự minh bạch và
công bằng: không ai được quyền kế vị chỉ vì vai
vế, mà phải chứng minh mình xứng đáng. Quyền
lực, trong những gia đình hiểu sâu sắc, không
phải món quà để ban phát, mà là trọng trách chỉ
được trao khi người nhận đủ năng lực gánh vác.
Sự linh hoạt trong mô hình kế nghiệp, nếu kết
hợp với nguyên tắc rõ ràng và kỳ vọng cao, sẽ
tạo ra động lực tích cực: thế hệ sau không “ngồi
chờ” mà buộc phải trưởng thành. Và quyền được
kế thừa, khi ấy, không còn là đặc quyền – mà là
một minh chứng. Một người được tin cậy tiếp nối
sự nghiệp lớn, là bởi người đó đã biết tự rèn mình
lớn lên theo tầm vóc của sứ mệnh.