Đáng quên ( kể về 1 câu chuyện tưởng tượng )

ngLy23 12 views 14 slides Feb 22, 2025
Slide 1
Slide 1 of 14
Slide 1
1
Slide 2
2
Slide 3
3
Slide 4
4
Slide 5
5
Slide 6
6
Slide 7
7
Slide 8
8
Slide 9
9
Slide 10
10
Slide 11
11
Slide 12
12
Slide 13
13
Slide 14
14

About This Presentation

kể 1 câu chuyện tưởng tượng


Slide Content

Kí ức đáng quên

Reng! Reng! Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu một ngày học mới bắt đầu. Ai ai cũng đều tung tăng vui vẻ bước tới trường. Những gương mặt hào hứng, tràng đầy năng lượng nóng lòng muốn gặp lại thầy cô, bạn bè đã xa nhau trong những 3 tháng hè vừa qua. Tôi cũng thế, khi tôi bước qua cánh cổng trường, lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả – vừa mừng vui, lại vừa bồi hồi

Năm đó tôi học lớp 8, đó cũng chính là một năm học đặc biệt đối với tôi. Hôm đó, tôi được xếp ngồi cùng bàn với Lê.Tôi là một người hiền lành, ít nói, và có phần rụt rè nên tôi không bắt chuyện với ai ngoài Lê hết, thật ra không ai dám bắt chuyện với tôi thì đúng hơn. Những ngày đầu tiên trôi qua trong im lặng. Tôi chưa từng quen biết ai trong lớp và chỉ có Lê là bắt chuyện với tôi. Giờ ra chơi, tôi ngồi một góc sân nhìn những nhóm bạn ríu rít cười đùa với nhau,tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng giày chạy trên nền gạch. Rồi chuyện gì cũng tới

Những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện. "Cậu ta lạ thật, chẳng bao giờ nói chuyện với ai." "Chắc là kiêu lắm." Tôi nghe thấy chúng, từng câu từng chữ rõ mồn một, nhưng giả vờ như không. Rõ ràng là tôi vẫn nói chuyện với Lê nhưng lại bị nói ác ý như vậy. Không lâu sau đó, tiếng thì thầm biến thành trò trêu chọc, đụng chạm đến tôi. Chúng bắt đầu từ những trò đùa vô hại: giấu sách vở, kéo ghế khi tôi sắp ngồi xuống. Nhưng mọi thứ dần trở nên tồi tệ.

Một ngày nọ, tôi mở cặp ra và phát hiện vở bài tập của mình đã bị ai đó xé rách. Cả lớp bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt bối rối của tôi - Sao mặt mày ngơ ra thế? Không tìm thấy bài tập à? - Hoa cười nhạt,giọng đầy châm chọc. Tường phụ họa: - Đáng đời nhà mày. Mỗi đứa thêm một câu, tôi bèn chạy và tìm chỗ bưng mặt ra khóc

Lê quay qua tụi nó, hừ mũi nói: - Đồ không biết xấu hổ, đừng ỷ kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu Sau đó, Lê vào bàn và an ủi động viên tôi cô gắng, mạnh mẽ . Tôi thật sự biết ơn và cảm động về hành động của nó. Nó xuất hiện như một vị cứu tinh giúp tôi ra khỏi bóng tối tối tăm ấy. Và những ngày tiếp theo, tôi tường chừng như đã yên ổn và đã thoát ra những ngày tăm tối đó. Chúng lại bắt đầu suy ra những trò tàn bạo hơn và tôi ngạc nhiên hơn chính là hành động củaLê

Đó là một buổi chiều u ám và có những đám mây đen kéo đến báo hiệu cho một điềm xấu sắp xảy . Tiếng chuông kêu lên, giờ ra chơi lại đến, tôi và Lê đến phòng vệ sinh như thường. Nhưng khi tôi chuẩn bị bước ra dường như cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh và khóa chặt từ bên ngoàivà lúc đó tôi đã biết tôi đã bị khóa trong nhà vệ sinh.

Chợt tối nhớ đến Lê- người cùng tôi vào nhà vệ sinh. Trong lòng vừa hoảng hốt vừa vui mừng đập cửa nói: - Lê ơi! cậu có ở ngoài không mở cửa cho tớ với. Với một niềm tin và hy vọng Lê sẽ cứu tôi nhưng không ngờ - Haha! mày nghĩ xem tao là ai. Ai thèm đi kết bạn với một con xấu xí, tự kỉ như mày. - Lê cười lớn và nói Không những vậy,một đám con gái xúm lại và nói - Đồ lập dị! người như mày chỉ xứng đáng chơi với mấy lũ ngu thôi.

Tôi thật không ngờ Lê lại người như vậy, hóa ra tất cả nó làm chỉ là giả dối và lợi dụng tôi. Tôi rơi và tuyệt vọng. Trước khi đi chúng đổ một xô nước lên đầu tôi, chê bai một cách thậm tệ và không có ý định mở cửa. Trời dần tối dần, đèn nhà vệ sinh bỗng chớp tắt liên tục đồng thời vang lên tiếng rè rè quái dị. Cuối cùng, nó tắt hẳn. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ, bóp nghẹt trái tim tôi.

Mồ hôi túa ra trên trán, tim tôi đập loạn nhịp. Tôi đứng đó, lặng người giữa không gian chật hẹp và lạnh lẽo, cảm giác bất lực và sợ hãi dâng tràn. nhưng với 1 tia hy vọng nhỏ nhoi tôi cố gắng hết sức phát ra: - "Thả tôi ra! Có ai ở ngoài đó không?" Tôi đập cửa nhà vệ sinh, giọng run rẩy. Sau câu nói ấy mắt tôi nặng trĩu vì quá kiệt sức và dần ngất lịm đi. Trong cơn mơ, tôi thấy một ánh sáng nhấp nhô và bóng người con trai đang chạy nhay về phía tôi.

Tôi cảm giác người minh được nhấc bống nhưng sau đó thì tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Sáng hôm sau, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện và người bên cạnh chính là Nam - lớp trưởng lớp tôi. Chúng tôi chưa bao giờ tiếp xúc trên lớp nên đâm ra tôi hơi bất ngờ khi Nam có mặt ở đây. Bởi chắc cậu là một lớp trưởng, chắc lí nào phải giả điếc, giả mù khi thấy bạn cùng lớp bị bắt nạt được.

Thấy tôi tỉnh dậy, Nam liền nói: -"Cậu không thể tiếp tục như thế này mãi được.Ta phải làm gì đó." - "Nhưng nếu tớ nói ra, chúng sẽ càng hành hạ tớ hơn." Tôi cúi đầu, giọng yếu ớt. - "Không đâu. Nếu cậu im lặng, chúng mới tiếp tục lấn tới. Cậu tin tớ chứ?" Tôi nhìn vào ánh mắt kiên định của Nam. Cuối cùng, tôi gật đầu.

Nam đã giúp tôi tìm đến giáo viên chủ nhiệm, trình bày toàn bộ sự việc. Lần này, tôi không còn sợ hãi nữa. Khi sự thật được đưa ra ánh sáng, nhóm bắt nạt bị xử lý nghiêm khắc. Lê và đồng bọn phải công khai xin lỗi trước toàn trường, đồng thời chịu những hình phạt thích đáng. "Tớ đã nói rồi mà. Cậu không đơn độc đâu." Nam vỗ nhẹ vai tôi, nở một nụ cười đầy động viên. .

Tôi biết rằng những vết thương tinh thần sẽ không dễ gì lành lại, nhưng ít nhất, tôi đã dám đứng lên bảo vệ chính mình. Và quan trọng nhất, tôi hiểu rằng tôi không đơn độc. Có những người sẵn sàng giúp đỡ, ch ỉ cần tôi dám lên tiếng. THE END
Tags