hòa ánh nắng. Những rặng đào khoe sắc, những chú bò với chiếc chuông nhỏ lững thững
gặm cỏ giữa thung lũng hai bên đường đã tạo nên một khung cảnh thanh bình, nên thơ. Đặc
biệt, thiên nhiên nơi đây được tác giả miêu tả bằng những nét vẽ tinh tế, đầy chất hội họa:
"Nắng bây giờ bắt đầu len tới, đốt cháy rừng cây. Những cây thông chỉ cao quá đầu, rung tít
trong nắng những ngón tay bằng bạc, dưới cái nhìn bao che của những cây tử kinh thỉnh
thoảng nhô cái đầu màu hoa cà lên trên màu xanh của rừng. Mây bị nắng xua, cuộn tròn lại
từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương, rơi xuống đường cái, luôn cả vào gầm xe."
Bằng điểm nhìn từ trên cao hạ thấp dần, người họa sĩ trong truyện như đã nắm bắt trọn vẹn cái
thần, cái hồn của thiên nhiên Sa Pa. Không gian tràn ngập ánh nắng vàng óng, khiến cảnh vật
trở nên ấm áp, rực rỡ như được phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào. Xen lẫn trong khung cảnh
ấy là những cụm mây lững lờ trôi, tạo nên một không gian vừa hùng vĩ, vừa thơ mộng. Chính
trong không gian đầy chất trữ tình ấy, cuộc gặp gỡ giữa các nhân vật đã diễn ra, mở ra những
câu chuyện sâu lắng về con người và cuộc sống nơi đây.
Chất trữ tình của tác phẩm đã toát lên từ khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, lãng mạn từ đó
thấm đượm trong cuộc sống và tâm hồn của anh thanh niên, người được bác lái xe gọi là “kẻ
cô độc nhất thế gian”. Anh thanh niên quê ở Lào Cai, ở độ tuổi hai mươi bảy, cái tuổi đầy hoài
bão và khát khao được khám phá, nhưng anh lại chọn một cuộc sống rất khác: làm công tác
khí tượng thủy văn một mình trên đỉnh Yên Sơn hoang vu. Sự cô đơn của anh không chỉ là việc
sống một mình giữa núi rừng, mà còn là sự thiếu vắng những cuộc trò chuyện, những phút
giây sẻ chia với con người. Có lẽ chính vì thế, trong những ngày đầu mới lên đây, anh đã từng
lấy khúc gỗ chắn ngang đường chỉ để được gặp gỡ và trò chuyện với bác lái xe. Và chính cuộc
gặp gỡ ấy đã mở ra những cơ duyên để anh quen biết với ông họa sĩ già và cô kỹ sư trẻ. Thế
nhưng, điều đáng trân trọng ở anh là sự thích nghi với hoàn cảnh và cách anh nhìn nhận về sự
cô đơn. Anh không buồn bã hay bi quan mà luôn tìm thấy niềm vui trong công việc. Với anh,
“ta với công việc là đôi”, vậy nên anh không cảm thấy lẻ loi giữa núi rừng hoang vắng. Cuộc
sống của anh thầm lặng nhưng giàu ý nghĩa, và chính điều đó đã làm nên chất thơ, chất trữ
tình trong tâm hồn anh, một con người yêu nghề, yêu đời, gắn bó với công việc bằng tất cả
nhiệt huyết và trách nhiệm.
Dưới góc nhìn của người họa sĩ , cuộc sống của anh thanh niên hiện lên vừa giản dị, mộc mạc,
vừa đậm chất thơ. Anh sống trong một ngôi nhà ba gian nhỏ, gọn gàng và ngăn nắp. Bàn ghế
được sắp xếp ngay ngắn, sạch sẽ, bên cạnh đó là những công cụ làm việc quen thuộc: biểu
đồ khí tượng, máy bộ đàm, sổ sách thống kê. Một góc nhỏ trong căn phòng là chiếc giường
đơn và giá sách, nơi lưu giữ những tri thức anh vẫn miệt mài trau dồi mỗi ngày. Dù sống một